Những con phố chìm trong bóng tối, ánh sáng từ các ngọn đèn le lói hắt ra qua ô cửa sổ nhỏ, Đêm mùa đông, Hà Nội hiện lên vẻ trầm lắng, nên thơ. Phố lung linh huyền ảo và trở nên thật lãng mạn. Tôi yêu đuờng Nguyễn Du thơm nồng mùi hoa sữa và những khoảnh khắc
Những con phố chìm trong bóng tối, ánh sáng từ các ngọn đèn le lói hắt ra qua ô cửa sổ nhỏ, Đêm mùa đông, Hà Nội hiện lên vẻ trầm lắng, nên thơ. Phố lung linh huyền ảo và trở nên thật lãng mạn. Tôi yêu đuờng Nguyễn Du thơm nồng mùi hoa sữa và những khoảnh khắc được thả hồn mình lang thang theo những cơn gió dập dềnh nơi hồ Thuyền Quang. Cũng từ nơi đó, tôi đã gặp em….
Đêm mùa đông, giữa tháng 12 thời tiết lạnh đến buốt da, tôi trông thấy em đang run lên bần bật ngồi bên ghế đá dưới những ánh đèn đêm giữa lòng phố Hà Nội. Không một chút ngần ngại, tôi đến bên em ngỡ như thân thiết, tôi cất tiếng:
– Trời ạ ! Sao em lại ngồi đây? Nhìn em kìa, môi thâm tím. Sao ăn mặc đơn sơ thế này? Em không biết lạnh à? Tôi khoác tay lên vai em kéo lại phía mình để em có thể cảm nhận được hơi ấm.
– Có, anh ạ. Em không ngồi đây thì đi đâu? Nhà em giờ đang ở… trên thiên đường kia kìa. Em trả lời trong tiếng nấc và chợt khóc. Tôi như hiểu được phần nào hoàn cảnh của em lúc này và cởi áo gió của mình đưa cho em:
– Em mặc vào đi, em cứ bình tĩnh, đừng khóc nữa em ạ!
– Em cảm ơn, nhưng anh là ai?
– Thế này nhé. Em cứ coi như anh là bạn của em đi. Người bạn có thể chia sẻ với em niềm vui, nỗi buồn.
– Anh là sinh viên à?
– Ừ, anh là sinh viên vùa đi học vừa đi làm thêm.
– Thế ạ? Thế công việc của anh là làm gì ?
– Câu hỏi của em thú vị đấy. Anh đang làm ở Câu Lạc Bộ Niềm Tin Xanh, công việc thì như anh em mình đang nói chuyện nè.
– À, em biết rồi. Làm tuyên truyền viên đúng không anh ?
– Đủ tin anh chứ ? Bây giờ hãy tâm sự với anh vì sao em lại ngồi đây chứ ?
– Chuyện của em dài lắm anh ạ. Chỉ toàn là câu chuyện buồn thôi.
– Nếu như chúng ta coi nhau là anh em thì anh cũng có thể chia sẻ với em mà.
Em kể : “Cách đây một năm, em bỏ quê lên Hà Nội do bố em thấy em tiếp tục quan hệ tình cảm đang ôm hôn đứa bạn trai nhà bên cạnh ngay trong nhà mình. Em cũng chẳng hiểu làm sao em chỉ thích có tình cảm vói bạn trai thôi, em nghe nói những đứa như như em là gay. Bố mẹ em bán hàng ngoài chợ đến chiều tối mới về, nhưng hôm đó bố em về sớm nên lại phát hiện ra. Đây không phải là lần đầu mà đã nhiều lần bố em ngăn cấm chúng em yêu nhau. Lần này, bố em rất giận dữ, chạy đến tát hai đứa em và đuổi em ra khỏi nhà. Em tủi thân bỏ đi, từ quê lên Hà Nội mà trên người chỉ có bộ quần áo mỏng manh. Sống nơi đất khách quê người không một ai quen biết, trong túi chỉ có một ít tiền mà em dành dụm được, em nghĩ lên Hà Nội sẽ tìm kiếm một việc gì đó để nuôi bản thân. Nhưng em đã đi tìm mấy ngày trời mà vẫn không có chỗ nào nhận. Thế rồi em phải chấp nhận bán dâm. Nhưng gần một tháng nay, sức khỏe của em kém sút vì chẳng có việc làm. Em lo lắm.”
Kể đến đây, tôi thấy thương em vô cùng, thiết nghĩ em cũng có đôi nét với hoàn cảnh của nhân vật Đào trong tác phẩm “Mùa Lạc_Nguyễn Khải”. Con chim bay mãi cũng mỏi cánh, con ngựa chạy mãi cũng chồn chân, tối đâu là nhà, ngã đâu là giường. Hai anh em chia sẻ với nhau nhiều hơn trên ghế đá, tôi chia sẻ cho em về cuộc sống của tôi và những thắc mắc mà em muốn biết về HIV.
Sáng hôm sau, như đã hẹn tôi chở em đi xét nghiệm ở Khoa khám bệnh, bệnh viện Bạch Mai. Một tuần sau, tôi và em quay lại lấy kết quả, hai người vừa mừng vừa lo. Lúc từ phòng khám đi ra thấy mặt em tươi cười hẳn lên, em nói: “Em không sao anh ạ”. Tôi mừng quá. Ít lâu sau, tôi đã xin cho em vào một nhà hàng của một người bạn quen. Gần hai năm nay thỉnh thoảng chúng tôi gặp nhau, trò chuyện. Cuộc đời em như sang một trang mới. Đúng như người ta thường nói: “Không có ngày mai nào lại không kết thúc, không có đau khổ nào mà không có lối ra”
Quang Lịch