Trang Chủ Tin tức Tâm sự và chia sẽ Lỗi lầm và niềm tin cuộc sống

Lỗi lầm và niềm tin cuộc sống

272
0

Hầu như cứ cuối mỗi buổi chiều, khi mọi người đang tấp nập chuẩn bị về nhà, quây quần bên người thân, gia đình thì có một người vẫn lặng lẽ đi phát tờ rơi tuyên truyền phòng, chống HIV/AIDS ở một số trường học tại Vĩnh Phúc. Nội dung trong tờ rơi ấy khuyên những học sinh đang ngồi trên ghế nhà trường hãy tránh xa ma tuý, mại dâm, cùng lời cảnh báo về hậu quả do nghiện ma tuý. Nhiều năm nay, người ấy âm thầm làm cái việc không công này chẳng vì lý do gì ngoài tâm nguyện không muốn thấy ai trở thành bi kịch như với mình hiện tại.
Sinh ra trong một gia đình cơ bản ở Vĩnh Phúc, bố là nghệ nhân đồ mộc truyền thống, mẹ là người buôn bán lớn trên chợ tỉnh. Nền tảng ấy đã tạo cho Thụ một tính cách tự lập ngay khi còn trẻ. 28 tuổi, Thụ sớm tạo được tên tuổi trong làng buôn bán máy móc cũ ở xã Tề Lỗ, Vĩnh Phúc bởi nhạy bén kinh doanh và có tài buôn bán. Vì thế Thụ có nguồn thu khá nhờ tính hoạt bát trong các mối quan hệ làm ăn. Kinh tế gia đình khá giả, bản thân lại kiếm được nhiều tiền, Thụ lao vào cuộc sống của giới ăn chơi, với bàn đèn thuốc phiện và những cuộc chơi vô độ. Thế nên chỉ một thời gian ngắn sau, Thụ đã trở thành đệ tử của “nàng tiên nâu”, tiền bạc kiếm bao nhiêu cũng không đủ phục vụ bản thân.
Năm 2008, Thụ nghiện nặng nên không còn đủ sức khoẻ làm việc. Để có tiền hút chích, lúc đầu Thụ lấy của gia đình, hỏi vay mượn bạn bè, người thân các nơi. Khi gia đình không còn gì để lấy nữa, bạn bè, người thân cũng chả có để cho vay nhiều, Thụ làm liều bằng cách trộm cắp tài sản của người khác, và còn là đối tượng liên quan đến một số vụ án phức tạp. Và sau một lần gây án lúc nửa đêm, Thụ đã bị các trinh sát hình sự bắt giữ. Với tội danh “trộm cắp tài sản”, Thụ phải ngồi bóc lịch trong trại giam gần 5 năm. Không ngờ, đó cũng chính là “cơ hội” để Thụ làm lại cuộc đời, bởi nhà tù đã giúp cho Thụ dứt được cơn nghiện.
Ra trại năm 2013, nhờ có năng khiếu về về kinh doanh, Thụ quyết tâm làm lại cuộc đời bằng nghề chuyên tháo lắp xe cũ. Tuy nhiên, do chỉ làm thuê, lại có tiền án tiền sự, thu nhập thấp, không đủ sống nên gia đình vẫn là cứu cánh cho Thụ. Thời gian này, Thụ nảy nở tình cảm với một cô gái làm nghề may. Sau thời gian yêu nhau và được cô gái đáp lại tình cảm chân thành của mình, Thụ xin phép gia đình hai bên tiến đến hôn nhân. Khi mà ngày vui được hai bên thống nhất và chuẩn bị diễn ra thì một tai nạn đau lòng đã cướp đi mất người phụ nữ của đời anh. Chán chường, hoảng loạn, mất phương hướng, Thụ lại lao vào vết xe đổ năm xưa. Tái nghiện, Thụ bỏ nhà đi lang thang và sống cặp với một cô bán dâm Hà Nội. Sống cặp với cô gái này một thời gian, Thụ thấy sức khoẻ suy sụp, cơ thể có nhiều triệu chứng lạ của người mắc bệnh nặng. Nghe lời khuyên của bạn bè, Thụ tới xét nghiệm ở Bệnh viện Đa khoa tỉnh thì mới hay đã bị nhiễm HIV.
Nhận được hung tin này, Thụ nhiều lần định tìm cái chết để giải thoát cho mình, nhưng nhờ sự động viên của gia đình và được một người thân trong họ khuyên nhủ và đưa Thụ về ở với gia đình họ hàng đã có người nhiễm HIV tại Tuyên Quang, Thụ đành nhắm mắt mà chấp nhận theo sự sắp đặt của gia đình. Vậy mà, sống trong tình yêu thương của mọi người trong gia đình nghèo từng có thành viên là người nhiễm HIV, cảm nhận về những giá trị của cuộc sống may mắn đem lại cho anh, anh quyết đi cai nghiện và thành công. Cảm giác muốn chết đã mất, thay vào đó là tâm nguyện đi tuyên truyền cho xã hội về sự nguy hiểm của “căn bệnh thế kỷ” HIV/AIDS…Anh trở về quê hương, về với vòng tay yêu thương đón nhận đứa con lầm đường lạc lối của gia đình, Thụ đã sống những ngày tháng rất có ý nghĩa, tham gia hiệu quả chương trình “Tuyên truyền từ thiện về việc sống đẹp, sống có ích” của Huyện Yên Lạc. Thụ đăng ký đi tập huấn nhiều chương trình đối với người nghiện và người nhiễm HIV do Trung tâm phòng chống HIV/AIDS của huyện và tỉnh tổ chức, Thụ tình nguyện trở thành một tuyên truyền viên đắc lực trong việc giúp đỡ những người nghiện, người nhiễm HIV để mọi người hiểu rõ hơn và tránh xa căn bệnh này. Việc làm của Thụ đã nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của những người bệnh, và ngành chức năng.

Tôi hỏi “Anh có ngại đăng ảnh mình trên báo không?”, Thụ bảo “Nhiều năm nay, tôi quên đi quá khứ buồn để hoà nhập trở lại với cộng đồng, tôi làm những việc này chỉ mong muốn các bạn trẻ hãy trân trọng cuộc sống của mình, đừng dại dột để dính vào mại dâm, ma túy. Vậy nên chỉ đưa câu chuyện ra thôi chứ không cần đưa mình lên báo đâu”. Thụ cười và nói vậy đó. Nghe tâm sự của Thụ, tôi cảm nhận được sự chân thành của một người trót một thời lầm đường lạc lối, nay hối cải để tự nguyện làm việc thiện cho đời. Hy vọng rằng dư luận sẽ cảm thông và gần gũi với anh hơn, để những hoạt động nghĩa tình của anh thật sự là việc làm hữu ích.

  Phúc Anh