Trang Chủ Tin tức Tâm sự và chia sẽ Mắc nợ cuộc đời!

Mắc nợ cuộc đời!

231
0

Nhận được sự ngỏ lời, nhờ mình đến tận nhà hỗ trợ làm xét nghiệm HIV cho một bạn nam còn trẻ tận mãi ở Cửa Lò (cách thành phố Vinh khoảng 19km) vì lý do bạn ấy có bệnh và đang mệt nên không thể tự đi đến Văn phòng nhóm hay tự đến các cơ sở y tế để làm xét nghiệm được. Giữa cái nắng hanh khô và rát bỏng bởi gió Lào của mảnh đất Nghệ An, nhiệt độ ngoài trời là 39-400C thì để ra khỏi nhà lúc 13h30 là điều không mấy ai lấy làm thích thú.Vậy nhưng mình và đứa em vẫn vui vẻ xuống tận nhà bạn ấy.

Xuống đến nơi, mình alo cuộc đầu tiên cho bạn ấy, do nghe không rõ bạn ấy nói gì nên mình phải tắt máy để gọi lại. Mình gọi lại 1,2,3 rồi 4,5…lần nữa nhưng không thấy bạn ấy nhấc máy, cảm giác sốt ruột nhanh chóng ùa đến. Sự sốt ruột và cái nắng làm mồ hôi mình càng túa ra nhiều hơn. Chợt nhớ có số điện thoại của người cậu ruột bạn ấy, mình alo và đầu dây có người trả lời bảo đợi một lát, sau đó người cậu ra đầu ngõ đón hai anh em mình.

Nhà bạn ấy chỉ còn mẹ già, người chị gái đã có gia đình nhưng đi làm ăn tận trong miền nam, gửi đứa con nhỏ cho mẹ và bạn ấy chăm sóc. Thoáng nhìn qua ngôi nhà, tài sản quý giá nhất có lẽ là cái tủ bàn đã cũ. Mình và đứa em được dẫn thẳng vào phòng bạn ấy, nhìn bạn ấy mệt mỏi, nằm duỗi người trong căn phòng chật hẹp và nóng bức, chúng mình cảm nhận được bạn ấy đang rất mệt và đang gắng gượng để vượt qua.

Hai anh em mình đã giải thích, động viên và vỗ về cho bạn ấy an tâm…và rồi hai anh em mình tiến hành làm xét nghiệm một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Khi làm xong, bạn ấy gọi gia đình lại bên cạnh nói điều gì đó mình cũng không rõ nữa.
Mình và đứa em động viên gia đình và xin phép ra về và hứa sẽ thông báo kết quả sớm nhất có thể, đồng thời hứa sẽ hỗ trợ gia đình đưa bạn ấy đi điều trị khi có kết quả khẳng định.

Bất chợt gia đình gọi mình vào trong nhà, đưa ra một cái ” PHONG BÌ ” kèm theo lời cảm ơn đầy trách nhiệm. Mình vội gạt tay gia đình lại, bảo gia đình cất phong bì đi, mình cũng không quên nhấn mạnh rằng giúp đỡ bạn ấy và gia đình là một phần trách nhiệm của chúng em. Hãy để chúng em làm tròn trách nhiệm theo một cái tâm bình thường biết chia sẻ cùng người khác.

Mình và đứa em vội xin phép gia đình ra về để kịp lên Trung tâm Phòng, chống HIV/AIDS để gửi mẫu làm xét nghiệm khẳng định và không quên một lần nữa nhắn gửi gia đình sẽ quay lại khi có kết quả.

Hôm nay, mình cùng đoàn xuống Cửa Lò để giám sát tiếp cận tại thực địa. Trong lúc nghỉ giải lao, mình alo cho gia đình bạn ấy:

“ Alo, anh ơi! Mình có kết quả rồi nhé. Gia đình mình đi lấy hay cần em hỗ trợ ạ? Nhớ là phải động viên bạn ấy ăn uống, giữ gìn sức khoẻ và phải vào điều trị sớm anh nhé!”.

Gia đình bạn ấy trả lời: “Em ơi, anh và gia đình xin lỗi em vì đã phụ công em. Nó mất hôm qua rồi em ạ”.

Lúc đó, mình cảm thấy như chân tay rụng rời, và cảm thấy xót xa. Cuối cùng, bạn ấy cũng không kiên nhẫn đợi để lấy giấy báo kết quả,và đi điều trị. Cuối cùng bạn ấy đã không đợi mình quay lại…

Mình đã tự hỏi, sao hiện nay việc tiếp cận xét nghiệm và điều trị ARV rất dễ dàng mà còn bao bạn vẫn chưa tiếp cận? và nếu bạn ấy được phát hiện sớm và điều trị sớm thì chuyện buồn đó đâu đã xảy ra?

Mình cũng tự hỏi, ở ngoài kia đâu đó còn có bao nhiêu người gọi cho mình trễ để rồi khiến mình mắc nợ với người ta và bản thân người ta cũng mắc nợ với chính cuộc sống của mình?

BUỒN LẮM!

Vinh, ngày 21/06/2017

Gia Minh