Xuân đến với những bệnh nhân AIDS thật âm thầm, lặng lẽ. Xuân Ất Mùi mang cho chúng ta hy vọng về viễn cảnh tương lai tươi sáng của đất nước. Trong đó, có hy vọng về cuộc sống tốt đẹp hơn cho những người không may mắc phải căn bệnh thế kỷ.
Mỗi khi nhớ về ngày xuân năm ngoái, trong tôi lại đang trào cảm xúc. những người bạn chưa quen, những người đang phải vật lộn để kéo dài sự sống trong bệnh viện. Trong những người đó, có người lạc quan, có người tuyệt vọng nhưng hơn hết, tất cả họ đều cảm nhận được tình cảm nồng ấm, nhận được sẻ chia của những tấm lòng trong cộng đồng.
Trong ngày đầu xuân ấy, họ đã được nghe thuyết giảng phật pháp, đã tìm được sự bình yên trong tâm hồn. Nghe thầy giảng, ta ngộ ra nhiều điều, rằng cuộc sống này, một khi còn sống tức là ta vẫn còn niềm vui, còn tâm hồn, còn trái tim. Cuộc sống có thể ngắn ngủi nhưng ta không cô độc, ta có tình yêu thương của bè bạn, có chia sẻ đầm ấm của các tấm lòng trong xã hội.
Xuân ấy thật đặc biệt, có thể là mùa xuân đầu tiên mà cũng là mùa xuân cuối cùng. Có lẽ, thấy mùa xuân mà không thấy mùa hạ, mùa thu. Hạ đỏ, thu vàng, đông thâm, bốn mùa cứ vậy trôi đi trong dòng chảy thời gian vô tận. Con người cũng sẽ phải ra đi, giống như vũ trụ xoay vần, sống cố gắng, hết mình, làm được nhiều việc tốt, ta sẽ thấy thật thanh thản, thật tự hào vì đã sống xứng đáng với bản thân dù kém may mắn cho người khác.
Viết những dòng tâm sự trong xúc cảm, lại nhớ đến những người bạn năm ngoái. Người còn, người đã ra đi. Trong tôi giờ đây chợt ùa về hình ảnh của họ, về những khuôn mặt, ánh mắt, nụ cười, về cái nắm tay nhẹ nhàng ấm áp. Nụ cười của các bạn chẳng thể vui, khi biết mình chẳng thể đón một mùa xuân nữa. Đến nước mắt cũng không còn để rơi, nhưng lại thấy ở các bạn sự an nhiên đến kỳ lạ. Người ta nói, con người khi đối mặt với cái chết mà biết sẽ chết thường có sự bình thản, nhưng ở các bạn, đó còn là niềm trân quý quãng thời gian ít ỏi còn lại, niềm tiếc nuối khi chưa làm được gì cho gia đình, người thân.
Họ chỉ mong muốn được thể hiện những tình cảm của con người, ít ra là không cô đơn trong những ngày đầu xuân, đón Tết. Họ vẫn luôn được đón nhận sự ân cần chăm sóc từng ngày, bởi những cán bộ y tế và những tình nguyện viên, nhưng họ phải ở lại ăn Tết trong bệnh viện.
Đầu xuân, trời vẫn lạnh, mưa phùn vẫn rơi, ở nhiều nơi trên đất nước, không biết có bao nhiêu người không có áo ấm để mặc, không thể ăn no, thiếu một gia đình để chia sẻ. Và còn những người bạn biết trước cái chết, có thể đây là mùa xuân cuối cùng của sự sống, nhưng là mùa xuân của tình người ấm áp.
Một năm đã qua, một mùa xuân nữa lại đến. Mùa xuân tượng trưng cho sự tươi mới của muôn loài, với con người chúng ta cũng vậy. Hoa nở hoa tàn, hoa tàn rồi từ đó sẽ nở ta muôn vàn đóa hoa mới, và vẫn còn lưu giữ lại một thứ, đó là tình người.
Đinh Thành Trung